Labels

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Khám phá World Cup - môn thể thao bóng đá được cả thế giới hâm mộ

Như báo Bóng đá số từng đề cập, khi trái bóng World Cup 2014 lăn vào giai đoạn quyết định thì cũng là lúc CĐV nổi tiếng Văn Trần Hoàn đến Brazil cùng những món quà đặc biệt. Và anh đã có những chia sẻ về chuyến đi của mình với bạn đọc báo Bóng đá số qua những ghi chép trên đường đến World Cup của một fan cuồng…

Tôi chờ đợi World Cup 2014 tại Brazil từ ngày cuối cùng của World Cup tại Nam Phi năm 2010. Và cuối cùng, những ngày rộn ràng ấy cũng đã đến. Nhiều bạn bè biết tôi không thể bỏ lỡ sự kiện này cho dù công việc bộn bề và nhiều thứ không thể gọi là đã ổn trước ngày tôi lên đường.


1. Ai cũng nghĩ, từ sân bay Nội Bài (Hà Nội), điểm đến tiếp theo của tôi sẽ là Brazil rực lửa với những thành phố đang sôi động không có đêm. Nhưng không phải vậy, tôi đã lên kế hoạch đặc biệt cho mình. Châu Âu là điểm dừng chân đầu tiên của tôi.





Tôi tới Brussels (Bỉ) với tâm trạng của một người đi thăm bạn. Theo dõi tin tức biển Đông hàng ngày, hàng giờ, tôi đặc biệt ấn tượng với khuôn mặt phúc hậu của một người đàn ông Bỉ trên trang facebook của chính ông, một tay cầm loa, một tay giương cao cờ và biểu ngữ Việt Nam trong các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc hạ đặt giàn khoan trái phép tại vùng biển của Việt Nam. Đó là ông Leon Monte, năm nay 60 tuổi. Tôi đi thăm ông với những món quà là mấy chục chiếc áo có cờ đỏ sao vàng Việt Nam và bản đồ Việt Nam, cờ Việt Nam. Và, tôi còn tặng ông cả những món quà rất Việt Nam, đó là tỏi Lý Sơn, vải thiều Thanh Hà bằng tất cả tấm chân tình của mình.


2. Hơn một ngày ở Brussels với không khí cuồng nhiệt của các CĐV Bỉ khắp mọi nơi trong thành phố, tôi đã thấy World Cup rất gần…


Rồi tôi sang Hà Lan đúng ngày diễn ra trận Hà Lan - Mexico. Người Hà Lan vô cùng cuồng nhiệt với bóng đá, cổ vũ cho đội nhà rất nhiệt tình. Hình ảnh tôi nhớ nhất là khuôn mặt một CĐV bóng đá cuồng nhiệt. Sau khi xem xong trận bóng nghẹt thở giữa Hà Lan - Mexico, anh chàng này đã ôm lấy tôi, chỉ vào chiếc áo mang hình Việt Nam và ý muốn nói: đổi áo được không? Giây phút ấy, tôi chỉ muốn ôm choàng lấy anh mà cảm ơn, vì quảng bá hình ảnh Việt Nam tới các cổ động viên bóng đá là một phần mục đích của chuyến đi dài lần này của tôi.


3. Chặng bay hơn 11 tiếng đồng hồ đến Brazil không oải như tôi tưởng. Cả chuyến bay, tôi chỉ nghĩ về Brazil, về những trận đấu, về những chiếc áo cờ đỏ sao vàng đang nằm trong vali… Và chặng bay bỗng như ngắn lại!


Rio de Janeiro đây rồi. Khách sạn nằm ở trung tâm được tôi đặt trước cả vài tháng, dạng 3 sao của Việt Nam. Nhưng thôi, đi World Cup, được ở thế này là tốt lắm rồi. Ăn qua loa, ngủ qua loa, sáng dậy thật sớm, vì sốt ruột có ngủ được đâu. Lý do ư? Chưa có vé trận đấu hôm sau: Pháp – Đức.


8h sáng, lên taxi phóng thẳng ra sân Maracana. Lo lắng, nhưng đầy hy vọng. Thế nào chả có phe vé. Mua vé trận này chắc dễ thôi mà. Hồi đi EURO, trận chung kết, lúc đầu cũng khó thế, mà sau vẫn mua được đấy thôi! Tự trấn an mình thế, nhưng tôi thực sự hoảng khi thấy dòng người đi lại, cổ mang những dòng chữ (thậm chí ghi bằng bút bi, bút chì): “I need ticket”. Thôi chết, mình thậm chí còn không có cả cái biển ấy!



Tôi đi lại không ngừng. Mắt căng ra, phán đoán xem, đâu là người muốn bán vé. Ở đây, mua bán vé bóng đá là bất hợp pháp, cảnh sát biết là gay go. Đi lại chán, chả có ai bán vé cả, toàn người đi mua. Đã thất vọng, đã chán nản, đã tự trách mình, tại sao lại muốn thử mạo hiểm mua vé chợ đen làm gì. Nhưng, như mấy anh bạn ở nhà vẫn thường nói: trời có mắt, ham môn the thao bóng đá như ông, kiểu gì chả mua được vé. Lúc lướt qua đám người cần mua vé mà tôi hầu như đã nhẵn mặt, tôi chợt thấy có sự mặc cả giữa hai người muốn mua và một người muốn bán, hình như việc mặc cả không thành công. Theo phản xạ của kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, tôi nháy mắt với hắn một cách rất “bóng đá”. Hắn bỏ người vừa mặc cả, đi theo tôi. Một cuộc mặc cả diễn ra bằng tay, bằng bút rất chóng vánh. Chiếc vé duy nhất được bán ấy đã là của tôi.


Tôi vào sân Maracana - không thể tả nổi niềm háo hức khi cầm tấm vé trên tay và lần đầu tiên được bước vào SVĐ lớn nhất thế giới này. Sự rộng lớn của sân và sự cuồng nhiệt của các cổ động viên khiến tôi choáng ngợp. Tôi ngưỡng mộ ý chí của đội tuyển Đức. Hôm nay, tôi là cổ động viên của họ. Chỉ khác một điều, tôi mặc chiếc áo của Tổ quốc tôi để cổ vũ họ. Lại một lần nữa, chiếc mũ đặc biệt mà tôi mang từ Việt Nam sang được rất nhiều cổ động viên thích thú.



Họ xin chụp ảnh cùng tôi, cùng chiếc mũ của tôi, và chúng tôi khoác vai nhau, chụp những kiểu ảnh kỷ niệm của kỳ World Cup đáng nhớ. Thêm nữa, lá cờ đỏ sao vàng của tôi đã được các bạn Brazil, Pháp, Đức cùng giăng ra. Lá cờ ấy hiện diện trong các kiểu ảnh mà họ sẽ mang về quê hương họ. Tôi luôn nghĩ: mỗi con người Việt Nam, bằng cách này hay cách khác, bao giờ cũng muốn làm điều gì đó cho Tổ quốc mình. Tôi biết, tất cả những gì tôi làm tại đây là rất nhỏ, nhưng đã có thêm nhiều người biết đến Việt Nam, yêu Việt Nam và ủng hộ Việt Nam. Và tôi thấy vô cùng hạnh phúc!


Có một đôi vợ chồng mang hai đứa con đi xem trận đấu Pháp – Đức . Họ là người Brazil, họ mang theo cả cờ nước mình. Sau khi chụp ảnh với tôi và lá cờ đỏ sao vàng Việt Nam, họ nằng nặc xin đổi cờ. Họ nói, họ biết Việt Nam. Việt Nam rất kiên cường. Tôi không thể từ chối yêu cầu ấy. Nhận lá cờ Brazil từ tay họ, và trao họ lá cờ đỏ sao vàng, tôi biết, lá cờ của Tổ quốc tôi sẽ được họ giữ gìn cẩn thận như những gì họ biết về Việt Nam mà họ chưa một lần đặt chân tới .


Sang Đức tìm CĐV… đất Cảng

Tạm biệt Hà Lan, điểm đến của tôi là nước Đức. Có một CĐV đầy nhiệt huyết đang chờ tôi ở Munich - đó là một chàng trai 20 tuổi, sống tại Đức đã 10 năm và luôn nhớ những trận bóng khiến cả thành phố Cảng của chúng tôi rộn ràng. Đón tôi xong, chàng trai này đưa tôi thẳng đến sân Allianz Arena (sân nhà của Bayern). Trước khi rời Đức, tôi cũng gửi lại nhiều áo đỏ sao vàng, cờ Tổ quốc, để mỗi lần xuống đường bày tỏ tình yêu nước, bạn trẻ này cùng cộng đồng người Việt có thể sử dụng.


Đến Fan Fest tặng quà



Rời sân vận động Maracana lúc 4 giờ chiều, tôi phải rất nhanh chóng tìm đường ra bãi biển, nơi có Fan Fest. Và trước khi trận Brazil-Colombia bắt đầu, tôi đã kịp làm điều mình mong muốn: đó là phát tới tận tay bạn bè Brazil và những NHM từ các quốc gia khác đang có mặt tại đây những chiếc áo cờ đỏ sao vàng có hình ảnh bản đồ Việt Nam. Tôi không ngờ họ đón nhận những chiếc áo của tôi nhiệt tình đến vậy. Và họ mặc ngay vào, quây quần lại, cùng tôi giương cao những khẩu hiệu mà tôi đã chuẩn bị từ nhà.


Phòng thân bằng… ảnh


Liệu có phải vé rởm không nhỉ? Làm sao để kiểm tra? Chả có cách nào cả. May quá, khi tôi bắt đầu lôi tiền ra trả cánh phe vé, thì một anh mân mê chiếc mũ có ngôi sao vàng của tôi. Tôi bỗng nảy ra sáng kiến: phải chụp ảnh hắn, lỡ vé rởm thì may ra tìm được hắn! Không ngờ, hắn vui vẻ lắm, đội chiếc mũ của tôi, cười tươi, bắt chụp rất nhiều ảnh. Tôi thở phào: Người ngay thẳng thì mới thế! Thế là vừa được vé, vừa được những tấm ảnh rất đẹp với một người yêu chiếc mũ có ngôi sao vàng 5 cánh .

0 nhận xét:

Đăng nhận xét