Labels

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Cuộc sụp đổ của thể thao Brazil chóng vánh quá nhanh?


Không có Neymar, người Brazil vẫn tràn đầy tự tin rằng đội nhà sẽ vượt qua Đức để đến với cuộc đấu vinh quang tại Maracana. Thế rồi, ngay lập tức họ đã gặp ác mộng.

Không can dự vào cuộc thắng thua, đứng trên khán đài sân Mineirao, tôi cũng không thể tưởng tượng được cuộc sụp đổ của the thao Brazil lại chóng vánh như thế, huống hồ là biển người áo vàng cuồn cuộn quanh tôi. Từ buổi sáng, cả thành phố Belo Horizonte rực nắng đã chứng kiến dòng người cuồn cuộn ấy. Cuồn cuộn như thể họ có thể cuốn phăng bất cứ chướng ngại vật nào để đến đỉnh vinh quang.




Các cổ động viên Brazil thất thần trong niềm vui của người Đức – Ảnh: Đỗ Hùng



Thế nhưng, cơn sụp đổ quá nhanh đã khiến những người áo vàng quanh tôi không kịp điều chỉnh phản ứng. Từ một bàn thua, thất vọng nhưng hy vọng còn le lói; đến hai bàn thua, thất vọng hơn nhưng chưa tuyệt vọng; ba bàn thua, đến bây giờ thì mọi thứ đã chấm dứt. Và diễn biến sau đó còn hơn cả một cơn ác mộng, bởi trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, tôi e rằng không người Brazil nào lại có thể gặp một điều tồi tệ như vậy: thua 1-7.



Nỗi buồn mênh mang – Ảnh: Đỗ Hùng

Người Brazil, cũng là những con người vừa cuồn cuộn sục sôi ban nãy, giờ bệ rạc, rệu rã và nhanh chóng chuyển từ buồn sang giận dữ. Họ ném cơn giận về phía các cầu thủ và về phía cổ động viên bong da người Đức, những người áo trắng ít ỏi nhưng đang phấn khích cực độ.

Họ la ó rầm trời, huýt sáo mỗi khi cầu thủ Brazil để mất bóng. Khi hiệp 1 vừa khép lại, những cầu thủ đi vào đường hầm, một biển âm thanh khủng khiếp, gồm tiếng chửi, tiếng la ó, tiếng huýt sáo, bao trùm lấy họ.


Cậu bé này cũng buồn không kém ai – Ảnh: Đỗ Hùng

“Chết đi những kẻ vô dụng”, một cô gái hét lên, và giơ ngón tay thối về phía các cầu thủ. Cô giơ ngón tay về phía ống kính của tôi. Khá ngạc nhiên là cô vẫn còn đủ bình tĩnh để xin lỗi tôi rằng, ngón tay ấy không phải dành cho tôi.

Rất nhiều người đã không chờ trận đấu kết thúc. Họ ra về từ cuối hiệp 1, bởi với họ, trận đấu có kéo dài thêm nữa cũng chẳng để làm gì. Cờ áo tả tơi, mặt mày thất thần, nhiều người gục xuống khóc bên lối đi, trên hàng ghế có nhiều chỗ trống do những người sớm bỏ cuộc để lại.


Trận đấu kết thúc, nhiều người vẫn không tưởng tượng được bi kịch ấy là sự thật – Ảnh: Đỗ Hùng

Biểu ngữ rơi lả tả dưới đất. Tôi đứng ở lối ra, vẫy tay với những con người đang thất vọng, họ gượng cười chào tôi. Một vài người giơ ngón tay trỏ xuống đất giận dữ. Một người điềm tĩnh hơn, cúi xuống nhặt tấm biểu ngữ “Neymar, hãy mạnh mẽ lên” mà ai đó vừa vứt xuống ở bên ngoài sân. Chị vuốt lại và hòa mình vào dòng người bỏ cuộc ngày càng đông.

Đêm Belo Horizonte mát rượi, những triền đồi xa lấp lánh ánh điện, hồ Pampulha lung linh, nhưng dòng người đang trĩu nặng nỗi buồn ấy có còn tâm trí đâu nữa mà thấy cảnh vật huyền ảo này. Belo Horizonte – Chân trời đẹp, những người đặt tên cho vùng đất này chắc đã gửi gắm rất nhiều ước vọng vào đây. Nhưng đêm nay, ở phía chân trời, người Brazil chỉ thấy một màu xám ngắt.

“World Cup chết tiệt. Hãy trả lại tiền cho chúng tôi. Hãy trả lại mạng sống cho những người công nhân”, ở phố Amazonas, một người giương biểu ngữ và hét lên.


Cơn thất vọng biến thành giận dữ, “chết đi những kẻ vô dụng” – Ảnh: Đỗ Hùng

Những ngày mới đặt chân tới Sao Paulo, tôi đã bắt gặp một không khí giận dữ: “Sẽ không có World Cup” (Nao Vai Ter Copa). Người nghèo và những người ủng hộ họ đã xuống đường, ném cơn giận về phía chính phủ, cáo buộc chính phủ phung phí tiền xây sân vận động trong khi lại bỏ rơi người nghèo không nhà, buộc tội FIFA đã gây ra cái chết của những công nhân xây dựng công trình phục vụ World Cup. Những ngày ấy, đường phố Sao Paulo, Rio de Janeiro và nhiều nơi khác đã luôn rực lửa.


Cảnh sát được tăng cường trên khán đài sau trận đấu để kịp thời ra tay nếu có ai đó hành động quá khích – Ảnh: Đỗ Hùng

Thế rồi, cơn vui World Cup, với đà chiến thắng của Brazil, dường như đã cuốn phăng đi những mắc mứu ấy, dường như đã làm nguôi đi, vơi bớt đi cơn giận. Vậy mà bây giờ, giữa chốn Belo Horizonte, tôi đã gặp lại sự manh nha của cơn giận xưa tái phát.

Không biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng đêm nay đang là đêm ác mộng, giữa thành phố đẹp lung linh này. Chỉ mong rằng cơn giận sẽ chóng qua và người Brazil trở lại sôi nổi và tràn đầy tự tin như ngày nào.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét